Tranquil

Therapist’s Note

Chúng ta thường hỏi nhau “Anh, chị, bạn làm nghề gì?” trong những lần gặp gỡ , làm quen, hay khi được giới thiệu đến một nhóm bạn mới. Nhìn lại 10 năm từ ngày ra trường, mỗi vài năm tôi lại có một câu trả lời cho câu hỏi trên khi được ai đó hỏi về nghề nghiệp của mình. 

Tôi làm giáo viên dạy tiếng Anh. 

Tôi làm tư vấn phát triển cho thanh thiếu niên

Tôi làm chuyên gia săn đầu người

Tôi làm nhân sự. 

Tôi là người hay băng khoăng, tự vấn và thường đặt cho bản thân nhiều câu hỏi để chắc chắn rằng mình đang làm điều mình thật sự yêu thích và phát huy những năng khiếu Trời cho, những năng lực tôi mong sở đắc. 

Nhìn lại mỗi giai đoạn nghề nghiệp, thật lòng tôi ước mình đã sớm trả lời câu hỏi “Bạn làm nghề gì?” từ nhiều năm về trước, trả lời rằng :”Tôi là nhà trị liệu tâm lý.” Trong tiếng Anh có nhiều từ để dùng cho nhà tham vấn trị liệu, nhưng tôi thích nhất từ Psychotherapist vì từ này đủ ngắn gọn và đủ nghĩa để mô tả công việc tôi làm. Giờ đây mỗi khi gửi danh thiếp, hay dưới chữ ký email, hay trò chuyện với một người mới quen trên các chuyến tàu ở Hà Lan, tôi – với cả sự hạnh phúc trọn vẹn, đầy đặn, bằng cả tâm trí và niềm kiêu hãnh, tôi trả lời: “I am psychotherapist.” 

Xem bài viết  Psychology Supervisor / Giám sát Trị liệu

Nếu tôi may mắn được sinh ra ở Sài Gòn, chứ không phải vùng quê hẻo lánh nơi mà tất cả mọi người chỉ biết đến Giáo viên, Bác sĩ và Công nhân. Thì con đường tìm đến với từ Psychotherapist có lẽ ít gập ghềnh hơn những gì tôi đã trải qua. Nhưng hành trang trị liệu mà tôi có và những người thân chủ mà tôi gặp đã dạy tôi rằng, không một trải nghiệm nào của chúng ta trở nên vô nghĩa. 

Ai đó đã nói với tôi “Khi Người Gọi đã lên tiếng thì tiếng Gọi sẽ cứ vang lên cho đến khi Kẻ Được Gọi đáp lời.” Những câu nói, biến cố đã xảy ra, tất cả như những tiếng chuông cứ vang ngày càng lớn hơn, cho đến khi tai tôi mở ra và tôi biết “Mình là Kẻ Được Chọn.” 

Với tôi Psychotherapist không là một nghề, nhưng là một lời đáp trả và là một món quà. Món quà cho Kẻ Được Chọn, sự ngọt ngào, mãn nguyện của hơi thở nhẹ và dài sau mỗi phiên làm tốt. Món quà của những lúc nghĩ về những thân chủ mình đã được gặp, không biết họ giờ như thế nào, và trân quý vì được cùng họ đi một đoạn ngắn trong đời. Món quà của lớn lên mỗi ngày và hứng khởi khi được mở mang học hỏi những kiến thức trong nghề. Món quà của việc tập sống sâu để bản thân đủ tư cách và xứng đáng xưng mình là Psychotherapist. 

Xem bài viết  Trở thành nhà tâm lý sau 10 năm làm nhân sự - đào tạo

Cái nghề gắn với cái Nghiệp, cái Nghiệp của nhiều giờ làm việc với nước mắt, sang chấn, mất mát, rối loạn, có người xem nhà trị liệu như “thùng rác”, thân chủ đến vứt vào đó những thứ họ muốn bỏ đi. Tôi lại nghĩ, không có thứ gì phải bỏ đi cả. Phép màu diễn ra khi chúng ta cùng ngồi xuống lụm nhặt những vỡ vụn và rồi mình có bức tranh “Mosaic” lấp lánh và có một không hai.

Leave a Comment

Scroll to Top